Bài 4: Đọc - kể Cậu học sinh mới trang 38 SGK Tiếng Việt 3 tập 1 Chân trời sáng tạo
Sắp xếp các bức tranh theo đúng trình tự sự việc trong truyện. Kể từng đoạn của câu chuyện theo tranh.
Câu 1
Sắp xếp các bức tranh theo đúng trình tự sự việc trong truyện. Cậu học sinh mới Theo Đức Hoài, Tiếng Việt 3, 1980
|
Phương pháp giải:
Em hãy nhớ lại câu chuyện “Cậu học sinh mới” đã học ở bài 1 tuần 3 và sắp xếp các bức tranh theo đúng trình tự sự việc trong truyện
Lời giải chi tiết:
Bức tranh 3 > Bức tranh 4 > Bức tranh 2 > Bức tranh 1
Câu 2
Kể từng đoạn của câu chuyện theo tranh. |
Phương pháp giải:
Em hãy dựa vào nội dung các bức tranh trên để kể lại câu chuyện.
Lời giải chi tiết:
- Đoạn 1 - Tranh 3:
Gia đình ông Giô-dép chuyển về Ác-boa để Lu-i có thể tiếp tục đi học. Ác-boa không có lâu đài đồ sộ, nguy nga, chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ bé, cổ kính và những vườn nho con con. Dòng sông Quy-dăng-xơ hiền hoà lượn quanh thành phố, với những chiếc cầu trắng phau.
- Đoạn 2 - Tranh 4:
Ông Giô-dép dắt con trai đến gặp thầy giáo để xin học. Thầy Rơ-nê đã già, mái tóc ngả màu xám. Thầy hỏi:
- Con tên là gì?
- Thưa thầy, con là Lu-i Pa-xtơ ạ! - Cậu bé lễ phép.
- Đã muốn đi học chưa hay còn thích chơi?
- Thưa thầy, con thích đi học ạ!
Thầy giáo gật gù:
- Thế thì được!
Thầy bằng lòng nhận cậu vào trường.
- Đoạn 3 - Tranh 2:
Đường từ nhà đến trường không xa lắm, có những chặng nghỉ và những trò chơi thú vị. Dưới gốc một cây to ở vệ đường, cỏ đã trụi đi vì những ván bị quyết liệt. Cái bãi gần đường vào thị trấn là nơi đã diễn ra những “pha" bóng chớp nhoáng, đầy hứng thú và say mê. Còn dưới chân cầu kia, chính là nơi Lu-i thường rủ Véc-xen, người bạn thân nhất của mình, đến đó câu cá.
- Đoạn 4 - Tranh 1:
Còn việc học của cậu thì khỏi phải nói. Gia đình và thầy giáo đều rất hài lòng. Thầy giáo khen ngợi cậu chăm chỉ và đạt kết quả học tập tốt.
Câu 3
Kể lại toàn bộ câu chuyện. |
Phương pháp giải:
Em dựa vào tranh để kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lời giải chi tiết:
Gia đình ông Giô-dép chuyển về Ác-boa để Lu-i có thể tiếp tục đi học. Ác-boa không có lâu đài đồ sộ, nguy nga, chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ bé, cổ kính và những vườn nho con con. Dòng sông Quy-dăng-xơ hiền hoà lượn quanh thành phố, với những chiếc cầu trắng phau.
Ông Giô-dép dắt con trai đến gặp thầy giáo để xin học. Thầy Rơ-nê đã già, mái tóc ngả màu xám. Thầy hỏi:
- Con tên là gì?
- Thưa thầy, con là Lu-i Pa-xtơ ạ! - Cậu bé lễ phép.
- Đã muốn đi học chưa hay còn thích chơi?
- Thưa thầy, con thích đi học ạ!
Thầy giáo gật gù:
- Thế thì được!
Thầy bằng lòng nhận cậu vào trường.
Đường từ nhà đến trường không xa lắm, có những chặng nghỉ và những trò chơi thú vị. Dưới gốc một cây to ở vệ đường, cỏ đã trụi đi vì những ván bị quyết liệt. Cái bãi gần đường vào thị trấn là nơi đã diễn ra những “pha" bóng chớp nhoáng, đầy hứng thú và say mê. Còn dưới chân cầu kia, chính là nơi Lu-i thường rủ Véc-xen, người bạn thân nhất của mình, đến đó câu cá.
Còn việc học của cậu thì khỏi phải nói. Gia đình và thầy giáo đều rất hài lòng. Thầy giáo khen ngợi cậu chăm chỉ và đạt kết quả học tập tốt.