Nhìn chung toàn bài thơ, lấy cái tứ của mùa thu. Đọc bài thơ Thu hứng, ta không những bắt gặp bức tranh về mùa thu hiu hắt mà còn cảm nhận được bức tranh về tâm trạng buồn lo của nhà thơ trong cảnh loạn li. Ở đó có những nỗi lo âu cho đất nước, nỗi buồn nhớ quê hương và nỗi ngậm ngùi, xót xa cho thân phận mình.
Nhìn chung toàn bài thơ, lấy cái tứ của mùa thu. Đọc bài thơ Thu hứng, ta không những bắt gặp bức tranh về mùa thu hiu hắt mà còn cảm nhận được bức tranh về tâm trạng buồn lo của nhà thơ trong cảnh loạn li. Ở đó có những nỗi lo âu cho đất nước, nỗi buồn nhớ quê hương và nỗi ngậm ngùi, xót xa cho thân phận mình.
Có thể thấy được, vốn dĩ là nhà thơ giàu cảm xúc, Đỗ Phủ dường như đã đặt hết mọi nỗi niềm của mình vào cây bút. Đứng trước cảnh mùa thu ảm đạm và đượm buồn, làm cho cảnh vật thiên nhiên hiện lên trong con mắt của vị thi thánh cũng thật u sầu và sâu thẳm:
Ngọc lộ điêu thương phong thụ lâm
Vu sơn, Vu giáp khí tiêu sâm
Giang gian ba lãng kiêm thiên dũng
Tái thượng phong vân tiếp địa âm.
Qua các câu thơ, chỉ một vài hình ảnh giàu sức gợi tả đã khiến cho người đọc có thể cảm nhận thấy được một bức tranh hiu hắt về cảnh sắc mùa thu. Cảnh sắc mùa thu như được hiện ra trước mắt người đọc, chúng ta nhận thấy được ở đó mỗi hiện tượng đều mang dáng vẻ của mùa thu, buồn và gợi nhắc. Đó là cảnh của rừng xa. Thông qua đây, ta nhận thấy được tất cả đều được nhìn dưới con mắt u hoài của nhà thơ. Cái nhìn ấy rất xa xăm, rộng lớn. Hình ảnh dòng sông sâu như nỗi lòng sâu thẳm trong lòng ông. Mỗi cảnh vật đều được gắn với một tính từ, dường như đã lột tả được chất sầu và buồn.