Đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn
Tôi đã tập tọng học làm thơ từ năm lớp 6, lớp 7. Các loại thơ 4 chữ, 5 chữ, thơ lục bát, thơ thất ngôn..., tôi đều tập viết tập làm
Tôi đã tập tọng học làm thơ từ năm lớp 6, lớp 7. Các loại thơ 4 chữ, 5 chữ, thơ lục bát, thơ thất ngôn..., tôi đều tập viết tập làm. Điếc chẳng sợ súng! Lên học lớp Tám, tôi đã có một tập thơ hơn trăm bài. Bạn Lợi, bạn Thắng được tôi cho xem đã nói: “Thơ cậu là thơ con cóc, chẳng có vần vè gì, đọc lên nghe ngang phè phè...”. Nhưng tôi vẫn “sản xuất” thơ. Tôi đã được các bạn cử làm “chủ bút” tờ báo tường “Chích chòe” của lớp 8C, mỗi tháng ra một số. Có lúc tôi cảm thấy vinh dự!
Tôi hay làm thơ trào phúng đăng báo “châm chọc” các hiện tượng buồn cười đã diễn ra trong trường, trong lớp. Bạn Huệ nhảy dây ngã, tôi viết bài thơ Hoa khỏi bị Thiên Lôi đánh!” Đội bóng “Cá sấu” lớp 8C bị đội bóng "Cua Càng" lớp 7B hạ đo ván “3/ 0”, tôi viết bài thơ “Trắng bụng”, làm cho bạn Thế đội trưởng cay cú vô cùng khi đọc đến hai câu sau đày:
"Cá Sấu ” hoa cà đà trắng bụng,
Ba không” - cu Thế nhớ đời chưa?
Số báo tháng 11, số báo đặc biệt chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam (20-11 ), tất cả các bạn trong lớp, ai cũng phải viết bài. Có 29 bài thơ, 14 bài văn, 7 tranh vẽ. Tôi có bài thơ “Hoa Trạng Nguyên ” nhằm châm biếm bạn Nguyên lớp phó phụ trách học tập và nền nếp của lớp.
Bạn Nguyên học giỏi toàn diện, rất xinh đẹp. Thi "Học sinh thanh lịch" toàn trường, Nguyên được giải Nhất. Nguyên đứng đầu lớp về các môn Tiếng Anh, Toán, Lí, Ngữ văn... Thế nhưng cuối tháng 10 dầu tháng 11, Nguyên học sút kém hẳn. Bài Toán kiểm tra chỉ được điểm 7; bài văn số hai chỉ được điểm 6; bài Tiếng Anh, Nguyên làm sai đến 3 câu. Các bạn bàn tán xôn xao. Mặt Nguyên buồn rười rượi.
Bài thơ của tôi đã giáng cho Nguyên một “vố đau”. Bài thơ đó có 8 câu, đây là 4 câu cuối:
“ Trạng Nguyên hoa” vườn hồng rã cánh
Chẳng gió mưa sao lại xác xơ?
Lên mặt bao lần với lũ cỏ
Màu hồng thắm mãi đến bao giờ? ”
Báo tường ra mắt độc giả, bạn nào cũng biết “Trạng Nguyên hoa” là ám chỉ bạn Nguyên lớp phó. Đọc xong bài thơ, Nguyên khóc nức nở. Bọn con gái 8C nhìn tôi bằng cặp mắt ái ngại. Sau buổi sinh hoạt lớp vào cuối giờ sáng thứ 7, thầy Thịnh chủ nhiệm bảo tôi ở lại với thầy và về sau. Thầy khen 3 số báo tháng 9, tháng 10, tháng 11 của lớp 8C đều đẹp, nội dung phong phú, có một số bài hay, được nhiều thầy cô giáo đánh giá tốt. Thầy khen tôi học hành rất tiến bộ, có khiếu làm thơ. Thầy nhẹ nhàng hỏi:
- Em có biết vì sao bạn Nguyên học sút kém không?
- Thưa thầy, em không rõ.
- Mẹ Nguyên ốm nặng, đang nằm viện. Tối nào, Nguyên cũng vào viện chăm sóc mẹ, có hôm phải thức trắng đêm. Bố Nguyên đi công tác xa, chưa về kịp. Em của Nguyên còn nhỏ...
Thầy ngừng lại một lát, rồi hạ thấp giọng:
- Em chưa cảm thông với Nguyên khi em viết bài thơ đăng báo. Do vô tình mà trở nên tàn nhẫn. Lần sau cần rút kinh nghiệm. Nên nhớ là đừng làm bạn buồn. Phải biết cảm thông và san sẻ...
Tôi đã bần thần, hối hận. Nước mắt tôi ứa ra. Sau đó, tôi đã thay bài thơ ấy bằng một bài văn khác viết về tình bạn. Chiều chủ nhật, tôi đã cùng bạn Thế, bạn
Tòng, bạn Thám trong “Tòa soạn” vào bệnh viện thăm mẹ bạn Nguyên. Lúc ra về, tôi nói với bạn Nguyên: “Mong bạn thông cảm và tha lỗi cho mình...”
Khuyết điểm ấy làm tôi ân hận mãi.
Thầy Thịnh đã dạy tôi bài học làm người, bài học về tình thương, sự đồng cảm và san sẻ.
Lê Phúc Tường - 8C Trường THCS Lê Quý Đôn - Thái Bình