Đóng vai nhân vật Thủy Tinh kể lại câu chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh lớp 6
1. Dàn ý chi tiết Mở bài: - Tự giới thiệu về mình: Ta là Thủy Tinh
Dàn ý chi tiết
Mở bài:
- Tự giới thiệu về mình: Ta là Thủy Tinh, có mối thù hằn sâu đậm với Sơn Tinh nên năm nào cũng dâng nước lên đánh hắn nhưng đều thất bại.
Thân bài:
- Lý do xuất hiện: Vì biết tin Vua Hùng muốn kén rể, lại được tin truyền Mị Nương vốn xinh đẹp, nết na….
- Vội tới cầu hôn nhưng lại có thêm một người là Sơn Tinh, cả hai người đều có tài nên Vua Hùng phải ra điều kiện chọn rể.
- Đến sau không lấy được vợ nên nổi giận đem quân đánh Sơn Tinh.
- Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng đuối sức, bèn rút quân về.
Kết bài:
- Vì oán hận Sơn Tinh, hàng năm Thủy Tinh vẫn dâng nước đánh Sơn Tinh, nhưng đều thất bại.
Bài siêu ngắn Mẫu 1
Ta là vị vua của biển cả: Thủy Tinh. Mỗi năm một lần ta sẽ triệu tập binh lính, dâng nước đánh Sơn Tinh. Mối thù giữa ta và hắn đã được lập ra từ nhiều năm trước.
Thuở đó, ta đã lần đầu gặp Sơn Tinh trong đại hội tuyển phò mã cho công chúa Mị Nương. Vốn tự tin sẽ là người thắng cuộc, nay ta lại ngang sức ngang tài với Sơn Tinh. Khi nhà vua quyết định phân thắng bại bằng cách nộp sính lễ, ta có chút hoang mang. Vì các món đồ trong đó đều rất khó tìm. Dù vậy, ta vẫn cùng binh lính bôn ba cả đêm để gom đủ sính lễ theo yêu cầu. Vậy mà cuối cùng, ta vẫn đến chậm hơn Sơn Tinh một bước. Quá tức giận và bẽ bàng, ta hô mưa, gọi gió đến nhấn chìm thành Phong Châu, rồi đuổi theo đòi cướp lại Mị Nương. Tuy nhiên, ta dâng nước đến đâu, Sơn Tinh lại bình tĩnh lấp đất cản lại đến đó. Sau hàng tháng trời dằng co, ta dần trở nên đuối sức vì xa biển lâu ngày, nên đành phải rút quân. Cơn tức giận của ta cũng vì vậy mà càng thêm đậm đặc, hóa thành sự oán hận.
Vì thế, mỗi năm một lần, ta lại dâng nước đánh Sơn Tinh, và cho đến nay chưa từng thắng lợi. Dù vậy, ta vẫn sẽ kiên trì đến bao giờ trả được hết thù xưa mới thôi.
Bài siêu ngắn Mẫu 2
Ta là Thủy Tinh - một người có tài hô mưa gọi gió. Kẻ thù lớn nhất của ta là Sơn Tinh. Năm nào ta cũng dâng nước lên để đánh nhau với hắn. Mối thù giữa chúng ta đã có từ rất nhiều năm về trước.
Năm đó, ta vừa trưởng thành nên đã vào đất liền dạo chơi. Lúc ấy, ta đã phải lòng nàng Mị Nương xinh đẹp, nên đến tham gia lễ hội kén rể do Vua Hùng tổ chức. Từng vòng thử thách được đưa ra đều không làm khó được ta. Cuối cùng, ta gặp Sơn Tinh ở trong cung điện nhà vua. Trước hai kì tài là ta và Sơn Tinh, Vua Hùng không thể đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Vì thế, ông ta đã họp bàn với quan lại, rồi quyết định để chúng ta phân thắng bại bằng việc nộp sính lễ. Ngay khi có danh sách sính lễ, ta liền trở về nhà, triệu tập binh lính cùng đi tìm đồ vật. Sáng hôm sau, vừa đủ sính lễ là ta liền đến chỗ Vua Hùng ngay. Ngờ đâu, lúc này Mị Nương đã theo tên Sơn Tinh về Tản Viên rồi. Tức giận vô cùng, ta liền dâng nước đuổi theo. Ta và Sơn Tinh đã đại chiến với nhau suốt mấy tháng trời. Cuối cùng, sức đã cạn nên ta đành phải lui quân.
Cũng từ năm đó, mối thù giữa ta và Sơn Tinh đã được gieo mầm. Năm nào ta cũng phải đem quân đánh nhau với hắn một trận để trả lại thù xưa.
Bài siêu ngắn Mẫu 3
Ta là Thủy Tinh. Suốt bao năm nay, cứ đến cuối thu, ta lại chuẩn bị đem quân đi đánh Sơn Tinh - kẻ thù không đội trời chung của mình. Mối thù này, chúng ta đã kết với nhau từ rất lâu về trước.
Hồi đó, ta từ biển xa vào đất liền để xin cưới nàng Mị Nương xinh đẹp, hiền dịu. Thế nhưng, sau khi ta vượt qua rất nhiều đối thủ, thì lại gặp phải đối thủ nặng kí cuối cùng là Sơn Tinh. Hắn ta có tài dời non lấp bể, nên không hề kém cạnh chút nào khi đứng với người có khả năng hô mưa gọi gió như ta. Thấy chúng ta ngang sức ngang tài, Vua Hùng đã ra quyết định là đưa ra thử thách về sính lễ. Ai mang đầy đủ các lễ vật đế trước thì sẽ cưới được vợ. Nhận thông tin, ta tức tốc trở về nhà chuẩn bị sính lễ. Tìm kiếm cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ, ta cuối cùng cũng tìm đủ lễ vật. Ngờ đâu khi ta đến nơi, thì đám cưới của Sơn Tinh và Mị Nương đã tổ chức xong rồi. Vô cùng tức giận, ta liền gọi mưa đến, dâng nước lên làm thành mưa bão, nhấn chìm cả thành Phong Châu cho hả dạ. Nhưng chưa bằng lòng, ta còn kéo nước đuổi theo đoàn đưa dâu của Sơn Tinh để tấn công hắn. Nhưng hắn chẳng sợ hãi chút nào. Ta dâng nước đến đâu, hắn kéo đất cao đến đó. Hắn còn dựng núi, đắp lũy, đê để chặn thế tiến công của ta nữa. Hai chúng ta cứ thế đánh nhau suốt hằng tháng trời, cuối cùng do kiệt sức nên ta đành rút quân về trong tức giận.
Từ đó về sau, năm nào ta cũng hành quân để tấn công Sơn Tinh cả. Dù chưa bao giờ thắng nhưng ta quyết sẽ không bỏ cuộc. Phải đánh đến bao giờ trả được thù xưa mới thôi.
Bài tham khảo Mẫu 1
Ta là Thuỷ Tinh, một người đã năm lần bảy lượt đánh nhau với Sơn Tinh kể từ khi không lấy được nàng Mị Nương về làm vợ, nhưng chẳng hiểu vì sao mỗi lần ta đánh nhau với Sơn Tinh đều nhận về thất bại ê chề.
Nguyên nhân là do hôm đó, ta nghe bọn thuỷ binh và các loài vật dưới biển nói rằng:”Vua Hùng thứ mười tám có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, tính nết hiền hậu, dịu dàng và nhà vua đang muốn kén rể cho con.” Nghe vậy, không đợi chờ gì nữa, ta liền xuất phát đến thành Phong Châu để cầu hôn nàng. Nhưng không biết ý trời thế nào, chỉ có ta và một người nữa lọt là ứng cử viên mà nhà vua ưng ý. Anh ta mặc bộ áo giáp, bước đi mạnh mẽ, hùng dũng và cũng có sức mạnh chẳng thua kém gì ta: vẫy tay về phía Đông, phía Đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía Tây, phía Tây mọc lên từng dãy núi đồi, mọi người gọi anh ta là Sơn Tinh. Sau đó, ta cũng trổ tài: ta vung tay, miệng cất tiếng oang oang, rồi một luồng gió mạnh nổi lên, mây đen đua nhau kéo đến, mưa trút xuống ào ào. Thấy cả hai đều tài năng, tuấn tú, Vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai và từ chối ai, bèn cho mời các lạc hầu đến bàn bạc. Xong, cuối cùng vua đưa ra một yêu cầu:
- Hai ngươi đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào. Thôi thì…ngày mai, ai đem sính lễ đến trước thì sẽ được vợ.
Chúng ta tâu hỏi đồ sính lễ, vua nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Một trăm ván cơm nếp,một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ phải đủ một đôi.
Nghe vua phán như vậy ta cũng hơi lo vì những thứ vua ra đều là những sản vật ở rừng nên Sơn Tinh dễ dàng kiếm được. Ta còn từng suy nghĩ rằng nhà vua liệu có ưu ái cho hắn chăng? Còn ta lại ở dưới nước thì làm sao đây, lấy đâu ra những thứ ấy. Nếu vua yêu cầu cá, tôm, hải sâm, ngọc trai thì bao nhiêu ta chẳng có sẵn. Nhưng dù gì ta cũng muốn lấy bằng được Mị Nương, ta càng ra sức sai quân đi chuẩn bị sính lễ.
Ta nào ngờ đâu khi ta đem sính lễ tới trước cổng thành thì nghe tin rằng chỉ mới sáng sớm hôm sau mà Sơn Tinh đã chuẩn bị xong sính lễ. Không lấy được vợ, càng nghĩ do mình ở thế yếu hơn trong việc chọn lễ, ta đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo đánh với Sơn Tinh. Trận đánh giữa ta và Sơn Tinh diễn ra rất ác liệt. Ta hô mưa, gọi gió, làm thành giông bão rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn. Cả thành Phong Châu tưởng chừng như chìm trong biển nước. Ta chẳng muốn hại đến nhân dân thành Phong Châu nên khi đưa nước vào cũng tránh dân cư đông đúc, đủ thời gian cho người dân chạy thoát nên chỗ cao. Ta chỉ muốn cho Mị Nương biết rằng ta muốn lấy được nàng như thế nào. Nghĩ rằng có thể chiếm được thế thượng phong thì Mị Nương sẽ quay lại bên tôi nhưng Sơn Tinh lại không hề nao núng, hắn bốc từng quả đồi, dời từng ngọn núi ra chặn trước dòng nước lũ. Tôi dâng nước đến đâu thì hắn cho núi đồi cao đến đấy. Ròng rã mấy tháng trời qua đi, thấy chẳng làm được gì hắn mà sức cũng đã cạn kiệt, ta đành phải rút quân về.
Từ đó oán nặng thù sâu, năm nào ta cũng làm mưa, dâng nước đánh Sơn Tinh nhưng lần nào cũng vậy, ta đánh đến mỏi mệt, chán chê nhưng vẫn không thắng được. Từ đó, ta còn mang tiếng ác vì đã làm hại dân lành.
Bài tham khảo Mẫu 2
Ta là Thủy Tinh - một người vốn sống ở vùng biển. Từ nhỏ ta đã có tài năng kì lạ, nếu ta gọi gió thì gió đến, nếu ta hô mưa thì mưa về. Vậy nên ta luôn rất tự hào về khả năng của mình. Từ nhỏ tới lớn, không có thứ gì ta muốn mà không thể đạt được cả.
Hùng Vương thứ mười tám. Ngay khi ta nghe tin vua muốn cưới chồng cho con, thì đã chẳng ngại vượt đường xa đến xin cưới. Khi ta đến nơi, thì gặp một người khác là Sơn Tinh, hắn cũng có nhiều phép lạ khiến ta phải e dè. Cuối cùng, vua Hùng ra quyết định: “Ngày mai, ai đem sính lễ đến trước, ta sẽ cho cưới con gái ta”.
Trở về nhà, ta ngay lập tức đi tìm sính lễ, nhưng ngặt nỗi, đó lại toàn là những đồ vật ở vùng núi nên rất khó tìm. Mãi đến sáng hôm sau, ta mới có thể gom đủ một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mỗi thứ một cặp. Thế nhưng, khi ta chạy đến nơi, thì Mị Nương đã được gả cho Sơn Tinh mất rồi. Vô cùng tức giận, ta lập tức đuổi theo. Ta ra sức hô mưa gọi gió làm thành dông bão, rung chuyển cả đất trời, khiến khắp nơi chìm trong biển nước. Ta vô cùng hả hê, đắc chí. Thế nhưng, chỉ phút chốc, đồi núi lại được nâng cao lên, vượt ra khỏi mặt nước. Vậy là, ta ra sức dâng nước cao lên bao nhiêu thì Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Sau vài tháng dằng co, ta kiệt sức nên phải rút lui.
Thế nhưng, lòng căm giận của ta vẫn chưa nguôi. Vì thế, năm nào ta cũng dâng nước đánh Sơn Tinh. Dù năm nào cũng thất bại, nhưng ta sẽ kiên trì mãi cho đến khi nào chiến thắng thì mới ngừng lại.
Bài tham khảo Mẫu 3
Chào các bạn trẻ! Ta là Thuỷ Tinh, một người đã không biết bao nhiêu lần đánh nhau với Sơn Tinh để cướp Mỵ Nương, nhưng không hiểu tại sao lần nào ta cũng thua.
Nguyên do cũng vì hôm ấy, ta nghe bọn thuỷ binh bàn tán xôn xao rằng: Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên là Mỵ Nương, người đẹp như hoa, tính nết hiền dịu, ngài thương yêu con gái hết mực, muốn kén cho con một người chồng xứng đáng. Không đợi chờ gì nữa, ta liền đến xin cầu hôn nàng. Nào ngờ khi vừa đến thì gặp một người cùng chung mục đích. Anh ta mặc bộ áo giáp, bước đi rất mạnh mẽ. Cúi xuống lạy vua Hùng: rồi anh ta bắt đầu trổ tài: vẫy tay về phía đông, bỗng dưng phía đông nổi cồn bãi; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Mọi người đồn rằng, anh ta vốn là Sơn Tinh, là chúa tể của vùng non cao. Anh chàng giỏi giang đấy, nhưng so sao được với ta, chúa miền nước thẳm. Ta vuốt nhẹ bộ quần áo được thêu bằng những chiếc vảy cá to và cứng đang mặc rồi xin được trổ tài. Ta vung tay, cất tiếng gọi oang oang. Bỗng đâu một luồng gió mạnh nổi lớn, rồi mây đen ùn ùn kéo đến, mưa trút xuống ào ào. Nhìn xung quanh nhà vua và triều thần, ai nấy đều khiếp sợ, ta vui lắm. Trổ tài xong, ta cũng lạy tạ vua Hùng. Ngài băn khoăn không biết chọn ai, từ chối ai, Ngài phán:
- Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái. Thôi thì ngày mai, ai đem sính lễ đến trước ta sẽ gả con gái cho.
Chúng ta tâu hỏi đồ sính lễ cần sắm những gì, ngài nghĩ ngại một lúc rồi bảo:
- Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ phải đủ một đôi.
Thật tức, những thứ đó sẵn có ở chỗ Sơn Tinh, ta tìm kiếm thì khó khăn lắm. Nhưng một người tài giỏi như ta, không có gì là không làm được. Nào ngờ hôm sau, mới tờ mờ sáng, Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến rước Mỵ Nương về núi.
Ta đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo đánh Sơn Tinh. Vừa đuổi theo, ta vừa hét; "Sơn Tinh, trả Mỵ Nương cho ta!" Trận đánh giữa hai chúng la diễn ra thật ác liệt. Ta hô mưa, gọi gió, làm thành giông bão rung chuyển cả đất trời. Nước ngập nhà cửa, ruộng đồng, tưởng như thành Phong Châu đang nổi lềnh bềnh trên biển nước. Ta đinh ninh chắc hẳn mình giành lại được Mỵ Nương nên rất đắc chí. Nhưng không, dù gió thét ào ào, mưa trút như thác, Sơn Tinh vẫn đứng vững vàng, nét mặt bình thản bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi ngăn chặn dòng nước lũ. Hắn và ta đánh nhau ròng rã mấy tháng trời. Cuối cùng, ta đuối sức, đành rút quân về.
Từ đó oán nặng, thù sâu, năm nào ta cũng làm mưa gió bão lụt dâng nước đánh hắn. Nhưng lần nào cũng vậy, vẫn không thắng nổi hắn để cướp lại Mỵ Nương, ta lại lủi thủi rút quân về, với tâm trạng đầy oán hận.