Số phận hai đứa trẻ.
Mấy đêm nay, đêm nào chúng cũng khóc gọi mẹ, tưởng như tiếng khóc than ấy có thể đưa người mẹ trở về với chúng. Số phận hai đứa trẻ rồi sẽ ra sao?
- Mẹ... ơ... ơi...! Mẹ... ơ... ơi...! về với chúng con!
Tôi giật mình thức giấc vì những tiếng nức nở nghẹn ngào, tức tưởi của hai đứa trẻ bên hàng xóm vọng sang. Tiếng khóc nghe não cả lòng, xoáy mãi vào màn đêm mênh mông. Tự dưng, cổ họng tôi nghẹn ứ lại.
Bố mẹ bọn trẻ là hàng xóm nhà tôi đã hơn chục năm nay. Họ vốn là những người nhà quê định cư tại thành phố. Quê họ nghèo lắm. Nghe nói gia đình họ đều là những người lao động nông nghiệp chất phác và thuần tuý. Dù cố gắng, nỗ lực nhưng vì đất chật người đông, mấy sào ruộng không đủ để sống. Họ rời bỏ quê hương ra thành phố mong tìm dịp may để đổi đời.
Ban đầu, họ thuê nhà trọ ở xóm tôi một xóm nhỏ ở đầu cây cầu nối giữa trung tâm thành phố với vùng ngoại ô. Ban ngày, họ sang bên phố làm thuê, tối lại về đây nghỉ. Do chăm chỉ làm ăn và căn cơ, dần dần họ cũng có chút vốn liếng. Và họ mua một mảnh đất ở cạnh nhà tôi, dựng một căn nhà nho nhỏ.
Năm sau, đứa con gái đầu lòng của họ ra đời. Rồi cách hai năm, một bé trai lại chào đời. Căn nhà nhỏ của họ lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, tiếng nói, cuộc sống thật đầm ấm.
Bọn trẻ lớn lên cũng như mọi đứa trẻ khác ở xóm đầu cầu, chúng cũng đến trường học. Con bé lớn học cùng với cậu con trai út của tôi nên chúng thường chơi với nhau. Con bé là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Nó học vào loại nhất nhì trong lớp. Tính tình nó lại rất dịu dàng, hiền hậu nên được bọn trẻ trong lớp rất mến. Thằng em cũng không kém, nó là học sinh giỏi toàn diện suốt từ lớp 1 đến lớp 5.
Họ chưa phải là người giàu nhưng thật hạnh phúc. Và cũng có thể tạm bằng lòng với cuộc sống.
Ai ngờ, cơn lốc số đề lan đến cái xóm nhỏ yên tĩnh vùng ngoại ô của tôi. Vì muốn đổi đời, họ lao vào số đề như những con thiêu thân. Tôi đã nhiều lần can ngăn, nhưng họ đều bỏ ngoài tai. Làn sóng số đề đã cuốn đi tất cả của cải mà họ gom góp được mười mấy năm trời. Mà nghe đâu, họ còn nợ ông chủ đề tới mấy chục triệu. Trời, một con số quá khủng khiếp đối với những người lao động chắt chiu như họ.
Thế nhưng, không hiểu sao họ vẫn sống đàng hoàng, không có vẻ gì là nợ nần túng bấn cả. Tôi không biết rõ lí do, nhưng tôi linh cảm có một điều gì đó không bình thường.
Bỗng một hôm, công an đến đưa người bố đi. Lúc bấy giờ tôi mới giật mình. Thì ra anh ta tham gia buôn lậu ma tuý.
Người bố lĩnh án tù 20 năm. Cùng lúc, người mẹ phát hiện ra mình nhiễm HIV do tiêm chích. Tuyệt vọng, chị tự vẫn.
Đám ma chị thật buồn, lèo tèo vài người. Chỉ có những tiếng khóc thảm thiết của hai đứa trẻ. Vầng khăn tang quấn trên đầu hai đứa bé còn quá ngây thơ, nom thật thương tâm.
Mấy đêm nay, đêm nào chúng cũng khóc gọi mẹ, tưởng như tiếng khóc than ấy có thể đưa người mẹ trở về với chúng.
Số phận hai đứa trẻ rồi sẽ ra sao? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh tôi mãi.