Viết bài văn biểu cảm về khoảnh khắc em cảm thấy có lỗi nhất lớp 7
1. Mở đoạn: - Giới thiệu sự việc và bộc lộ cảm xúc của bản thân về khoảnh khắc cảm thấy có lỗi nhất.
Dàn ý chi tiết
1. Mở đoạn:
- Giới thiệu sự việc và bộc lộ cảm xúc của bản thân về khoảnh khắc cảm thấy có lỗi nhất.
2. Thân đoạn:
- Nêu cảm xúc, ấn tượng của bản thân.
- Kể lại ngắn gọn kỉ niệm gắn liền với lỗi lầm đó. - Cảm xúc của em sau khi mắc lỗi. - Những bài học mà em rút ra được thông qua lỗi lầm.
3. Kết đoạn:
- Khẳng định tình cảm, cảm xúc của em về khoảnh khắc đó và bài học cho bản thân.
Bài siêu ngắn Mẫu 1
Mỗi khi nhớ về lỗi lầm mà bản thân gây ra, em cảm thấy có lỗi với em trai của mình vô cùng. Và nhờ lỗi lầm đó, em đã biết suy nghĩ, hành động chín chắn và trưởng thành hơn.
Do bố mẹ thường đi làm đến tối muộn mới về nên em được giao nhiệm vụ đón em trai vào mỗi buổi chiều. Thế nhưng, ngày hôm ấy, chỉ vì mải chơi mà em quên mất việc đón em ấy. Đến lúc nhớ ra, em vội vàng tới trường thì chỉ thấy mỗi mình em trai đứng đó chờ đợi mình. Khi ấy, em trai đã khóc nức nở và trách em vô tâm vì không nhớ đến đón mình. Thế nhưng, vốn là một người bảo thủ, cố chấp, không chịu nhận sai về mình, em đã lớn tiếng quát lại em trai. Thậm chí còn giận ngược lại em trai vì đã có thái độ không đúng với mình.
Mấy ngày sau đó, em với em trai chẳng nói chuyện với nhau. Em vẫn luôn nghĩ mình không sai nên không cần phải áy náy hay day dứt. Thế nhưng, khi nghe em trai tâm sự với mẹ, em nhận ra là mình đã sai. Chính sự vô tâm, hời hợt và cố chấp của mình đã khiến em trai bị tổn thương. Lúc ấy em đã rất hối hận và day dứt. Trong bản thân luôn mang một trạng thái cảm xúc nặng nề đến khó tả. Có lẽ đó là cảm giác của một người mắc phải sai lầm và nhận ra mình đã sai. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhắc về chuyện này, em vẫn cảm thấy thật xấu hổ và thất vọng về chính mình.
Em hiểu rằng cuộc sống này, ai ai cũng sẽ mắc phải những lỗi lầm riêng. Vậy nên, thay vì luôn trách mình hay chôn vùi bản thân trong đống cảm xúc tiêu cực, con người nên học cách đối diện lỗi lầm và tìm cách khắc phục.
Bài siêu ngắn Mẫu 2
Khi dọn dẹp tủ sách hồi tiểu học, tôi vô tình tìm thấy một mảnh gốm nhỏ ở sâu trong ngăn kéo. Nhìn mảnh gốm, tôi lại nhớ tới kỉ niệm năm xưa. Đó chính là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ.
Ngày ấy, tôi mới lên lớp ba, vẫn còn nghịch ngợm, mải chơi và hậu đậu. Có một hôm, bố mẹ về quê ăn giỗ. Trước khi đi, mẹ dặn tôi ở nhà lau dọn nhà cửa. Tôi nhanh chóng dạ vâng cho bố mẹ yên tâm. Tôi leo lên giường, ngủ một mạch tới chiều. Lúc tỉnh dậy, tôi vội vàng dọn dẹp mọi ngóc ngách. Xong xuôi đâu đấy, tôi thu đồ lau dọn vào một chỗ. Vì lười đi cất tận nơi nên tôi đứng từ xa quăng chổi quét vào góc. Và rồi, hậu quả của việc lười biếng đã tới ngay lập tức. Cây chổi đập vào chiếc bình gốm ngọc đắt tiền mà mẹ mới mua khiến nó lảo đảo, rồi đổ rầm xuống đất. Tôi nhanh chóng chạy lại đỡ bình nhưng đã muộn. Tiếng kêu khô khốc vang lên khiến tôi lạnh gáy. Bối rối không biết làm gì, tôi vội vàng nhặt hết mảnh vỡ để giấu bố mẹ, vừa nhặt tay vừa run lên vì sợ. Tôi tự trách bản thân quá lười nhác.
Vừa thu dọn các mảnh vỡ xong thì cũng là lúc tiếng xe của bố vang lên ngoài cổng. Tôi chạy ra ngoài đón bố mẹ, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Sau bữa cơm tối, mẹ đi tìm chổi quét nhà thì không thấy chiếc bình đặt ở gần đó. Mẹ gặng hỏi nhưng tôi chối quanh. Cuối cùng, cái bọc tôi giấu ở cầu thang đã bị bố phát hiện. Tôi sợ hãi, cúi gằm mặt xuống đất. Mẹ nhẹ nhàng hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện khiến nỗi sợ của tôi càng nhân lên gấp bội. Sau một hồi, tôi thành thật thú nhận và nói lời xin lỗi bố mẹ về việc mình đã làm.
Đến bây giờ, nhớ lại những kỉ niệm ngày thơ bé, tôi vẫn thấy vừa buồn cười, vừa đáng trách. Cảm thấy buồn cười bởi ngày nhỏ ngờ nghệch, lười nhác. Đáng trách vì đã lỡ nói dối bố mẹ để lấp liếm đi tội lỗi của mình.
Bài siêu ngắn Mẫu 3
Thật xấu hổ khi phải kể ra những sai lầm và những lần mắc lỗi của mình. Thế nhưng em vẫn quyết định kể cho các bạn nghe về lần mắc lỗi không làm bài về nhà của em. Em mong từ câu chuyện của em các bạn sẽ rút kinh nghiệm, không mắc phải lỗi như em nữa.
Em là một học sinh giỏi tiêu biểu của lớp, cũng là liên đội trưởng của trường. Em luôn chăm chỉ học hành, làm bài đầy đủ, chuẩn bị bài lên lớp. Thế nhưng cũng có lần em đã bỏ quên làm bài về nhà để đi chơi.
Hôm đó là thứ Hai lại đúng vào ngày rằm trung thu, em có rất nhiều bài về nhà cần hoàn thành. Mẹ nói buổi chiều em hãy làm bài để tối đi chơi trung thu nhưng em lại muốn ngủ, em dự tính để tối sẽ làm tất cả các bài về nhà. Thế nhưng đến tối khi ăn cơm xong, nghe tiếng trống thùng thình cùng đoàn múa lân rầm rộ ngoài ngõ em liền muốn lao ra đường thật nhanh để cùng đi rước đèn. Em đã có một đêm đi rước đèn trung thu thật vui và mệt, về đến nhà em liền đi ngủ mà không nghĩ gì đến bài về nhà.
Sáng hôm sau, em đến lớp hào hứng kể chuyện cho các bạn nghe về hội trung thu ở xóm em. Đến khi thầy cô giáo kiểm tra bài về nhà em mới sực nhớ ra là mình chưa làm một bài nào cả. Giây phút đó em cảm thấy rất xấu hổ, tự trách bản thân đã mải chơi quên học, nếu như em nghe lời mẹ làm bài từ chiều thì đã không xảy ra sự việc này.
Từ đó trở đi em luôn nhắc nhở bản thân phải đặt việc học lên trên việc chơi. Nếu muốn được chơi thì phải hoàn thành việc học. Chúng ta có thể hoãn việc chơi chứ không thể hoãn việc học, bởi như vậy sẽ bị thụt lùi so với các bạn.
Bài tham khảo Mẫu 1
Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.
Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”.
Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt.
Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:
– Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?
– Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? – Em vội vàng trả lời thầy.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:
– Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
Bài tham khảo Mẫu 2
Trong cuộc sống không ai là chưa một lần mắc lỗi. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại lần đó, tôi vẫn thấy xấu hổ và hối hận vô cùng. Ngày đó tôi vẫn còn là một cô nhóc lớp 5 ngây ngô, dại dột.
Hồi ấy, tôi vốn là một học sinh giỏi Tiếng Anh của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm cao khiến cô giáo rất hài lòng. Mỗi lần được gọi lên phát biểu, tôi đều trả lời chuẩn xác trước con mắt thán phục của bạn bè. Có một lần trong giờ Tiếng Anh ôn tập, tôi đã không học bài. Tối hôm trước đó, trên ti vi chiếu một bộ phim hoạt hình mà tôi rất thích, tôi đã xem đến quên cả thời gian. Đến khi hết phim thì đã 10 giờ mất rồi. Thế rồi tôi chủ quan, nghĩ rằng mình đã có điểm kiểm tra miệng rồi nên cô sẽ không gọi nữa đâu. Chính bởi vậy nên tôi đã yên tâm đi ngủ.
Nhưng rồi hôm sau đến lớp, có một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hôm ấy lớp tôi kiểm tra 15 phút. Tôi ngơ ngác, ngồi im như bất động. Bạn Lan bên cạnh phải nhắc nhở; “Chép đề bài đi kìa!” Tiết kiểm tra hôm ấy như kéo dài vô tận. Tôi cứ viết rồi lại xóa. Vì lo sợ nên đầu óc cứ rối cả lên, không nghĩ được cái gì. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, lo âu mãi.
Tuần sau, cô giáo trả bài. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 5, tim tôi thắt lại. Rồi không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên để che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với cô, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Tôi quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý. Cô giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Cô gọi tiếp bạn khác. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc cô giáo sẽ không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!
Trên đường đi học về, tôi cứ suy nghĩ mãi, nghĩ về những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ… Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong tôi. Tôi không xứng đáng với sự kì vọng đó. Tối hôm ấy, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, nỗi ân hận cứ bám theo tôi. Và thế là tôi đã quyết định sẽ thú nhận tất cả và xin lỗi cô giáo.
Ngày hôm sau đến lớp, tôi đã gặp cô và trình bày rõ mọi việc, xin lỗi cô và nói sẽ chấp nhận mọi hình phạt. Cứ tưởng sẽ bị cô mắng và kỉ luật, ấy vậy mà cô chỉ nhẹ nhàng nhìn, xoa đầu tôi và nói: “Cuộc đời này không ai là không mắc sai lầm cả. Quan trọng là ta phải biết nhận ra và sửa đổi lỗi lầm của mình. Cô hy vọng đây là một bài học cho em và mong em sẽ không tái phạm nữa.” Tôi vô cùng biết ơn cô vì cô đã tha thứ cho mình.
Đến bây giờ, tuy chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, thời gian đã đẩy lùi chúng vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận và xấu hổ vẫn luôn bám theo tôi. Tôi luôn ghi nhớ và coi đó là một bài học quý báu cho mình. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ mắc lại lỗi lầm đó một lần nữa.
Bài tham khảo Mẫu 3
Ai trên đời cũng phải đôi lần mắc phải lỗi. Nhưng hơn hết, sau lỗi lầm đó, con người phải rút ra được bài học cho bản thân để không tái phạm nữa. Tôi cũng không ngoại lệ, từng mắc phải lỗi lầm mà tới giờ vẫn còn hối hận. Nhờ sai lầm ấy, tôi đã khắc ghi cho mình những bài học quý giá.
Ngày còn nhỏ, cứ đi học về là tôi và lũ bạn cùng nhau đá bóng ở khoảng đất trống giữa hai ngôi nhà cuối phố. Bố mẹ tôi thường đi làm về muộn nên mọi việc cơm nước trong nhà đều do bà chuẩn bị. Vì thế, tôi toàn chơi tới khi tối mịt. Một ngày nọ, tôi cũng ở lại chơi bóng cùng các bạn như mọi ngày. Đến khi về đến nhà, tôi cảm thấy hôm nay ngôi nhà hơi khác lạ. Thường ngày, vào giờ này, bà đang ngồi trong nhà xem thời sự rồi. Thế nhưng, bữa nay, tôi không thấy hình bóng bà đâu. Tôi cũng không ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức như mọi khi. Cả căn nhà tối đen.
Tôi lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cất tiếng gọi bà, gọi bố mẹ. Tôi phát hiện xe của bố mẹ không có ở trong sân. Chắc cả hai vẫn chưa đi làm về. Nhưng tại sao cửa bếp lại mở toang? Tôi chạy vào bếp, vừa bật đèn lên thì thấy bà đang nằm bất tỉnh trên đất, xung quanh vương vãi nào rau, nào thịt. Tôi tá hỏa chạy lại gần, lay bà dậy. Bà chỉ khẽ cựa mình một cách yếu ớt. Đang không biết phải làm sao thì có bác tổ trưởng tới nhà thông báo họp tổ dân phố. Tôi chạy ra nhờ bác giúp đỡ, nhanh chóng đưa bà đi cấp cứu. Ngồi trên xe cứu thương, tôi hối hận không dứt. Nếu không chỉ vì mải chơi, để bà ở nhà một mình thì bà đã không bị ngã như vậy. Tôi lo sợ bà sẽ rời xa gia đình.
Một lúc sau, bố mẹ tôi đã có mặt ở bệnh viện. Mặt bố mẹ hiện rõ sự lo lắng. Bố hỏi tôi sao bà lại bị như vậy, bà bị thế lâu chưa. Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nếu tôi ở nhà thì có lẽ đã phát hiện ra bà sớm hơn, thậm chí sẽ không xảy ra tình trạng như vật. Tất cả là do tôi.
Lát sau, bác sĩ thông báo tình trạng của bà đã ổn định, rất may không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi thở phào vì bà vẫn không sao. Nhưng hơn hết, tôi vẫn hối hận vì đã để bà một mình. Tôi chạy ùa vào gặp bà. Bà đang nằm trên giường cấp cứu, khuôn mặt mệt mỏi và tái nhợt. Nhìn thấy thế, tôi chực khóc nấc lên. Bà nhẹ nhàng xoa đầu rồi hỏi tôi đã ăn cơm, tắm rửa hay chưa. Nghe đến đây, tôi không cầm được nước mắt mà òa khóc. Tôi rối rít xin lỗi bà, xin lỗi bố mẹ vì đã mải chơi không quan tâm tới nhà cửa. Những ngày sau, bà hồi phục rất nhanh. Cũng từ hôm đó, tôi còn không la cà chơi bóng tới tối như trước nữa. Thay vào đó, tôi về nhà thật sớm để cùng nấu cơm với bà.
Tới bây giờ, thời gian đã thấm thoát trôi qua gần 5 năm, bà vẫn còn sống cùng gia đình tôi nhưng mỗi lần trái gió trở trời, những vết thương trước đây lại khiến bà bị đau. Dù vậy bà không hề trách mắng lấy một lần mà luôn yêu thương, chăm sóc tôi. Điều đó khiến tôi luôn tự trách bản thân. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ ham vui, vô trách nhiệm như trước kia nữa.