Kể một lần em đã gặp ông tiên trong giấc mơ
“Thăng ơi! Ngủ đi con” Nghe lời mẹ, em trèo lên giường, làm một giấc say nồng. Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Một ông cụ râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, khắp người như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ. Em hỏi cụ:
Thưa cụ, đây là đâu ạ! Cụ đưa tay lên vuốt râu, cười to, tiếng cười giòn giã hơn ai hết: - Đây là xứ sở thần kì, con không biết sao? A, thì ra mình đã lạc vào xứ sở thần kì, vậy đây là…. Dường như hiểu được ý em, cụ xoa đầu rồi bảo: - Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây. Em khựng người lại. Thật tuyệt vời! Vậy là ước mơ bấy lâu nay của mình đã thành hiện thực. Nhưng vẫn còn thắc mắc, em đánh bạo hỏi thêm: - Thưa cụ, sao con lại được diễm phúc được vào đây ạ? À đó là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà. Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi: - Thế đó là quà gì ạ? - Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào? Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định: - Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ. - Được thôi, hô biến. Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo: - Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy! Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi học nào!” A! Thì ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp phải không các bạn?