Kể một việc tốt mà em và bạn em đã làm
Nhà tôi ở một phố sát ngoại ô nhưng không xa nội thành lắm. Mỗi sáng, mỗi chiều, các loại xe đi, về đông nghẹt. Quãng phố gần nhà tôi có cái ổ gà không to, không sâu chỉ bằng chiếc bánh ô tô. Tôi thường chú ý: mỗi lần có xe đạp hay xe xích lô đi qua, nếu người lái xe không chú ý, xe sẽ dằn mạnh một cái rất dữ. Đã có nhiều người suýt ngã vì cái ổ gà này.
Nhà tôi ở một phố sát ngoại ô nhưng không xa nội thành lắm. Mỗi sáng, mỗi chiều, các loại xe đi, về đông nghẹt. Quãng phố gần nhà tôi có cái ổ gà không to, không sâu chỉ bằng chiếc bánh ô tô. Tôi thường chú ý: mỗi lần có xe đạp hay xe xích lô đi qua, nếu người lái xe không chú ý, xe sẽ dằn mạnh một cái rất dữ. Đã có nhiều người suýt ngã vì cái ổ gà này.
Có mấy lần nghe tiếng lầm rầm của chiếc xe lu đi ngang, tôi cứ tưởng các bác công nhân đến lấp lại chỗ đó. Nhưng rồi xe lu ầm ầm đi qua lên cái ổ gà; chắc có lẽ nó thấy cũng không quan trọng gì.
Tôi thì tôi thấy rất khó chịu. Tôi bàn với bạn Lâm hãy tìm cách lấp lại. Bạn Lâm đồng ý ngay.
Trưa hôm sau. Vào giờ ít xe qua lại, chúng tôi mượn xẻng của nhà hàng xóm, xúc đất đem ra lấp ổ gà. Chúng tôi nện thật chặt cho mặt đất ngang bằng với lòng đường.
Có bác xe đạp đi qua, thấy chúng tôi loay hoay làm thì quát:
- Nghịch gì giữa lòng đường thế kia, xe nó đâm cho thì sao?
Tôi nói:
- Chúng cháu đang lấp cái ổ gà giữa lòng đường bác ạ!
Nhưng bác ấy đã đi xa, không hiểu có nghe thấy gì không.