Thuỷ Tinh báo thù
Sau hàng ngàn lần dâng nước đánh tôi, Thuỷ Tinh đều thất bại, đành lui về ẩn mình trong thuỷ cung, uống rượu suốt ngày để cố quên đi mối hận. Được tin ấy, tôi vừa hả hê, vừa thoả mãn nghĩ có lẽ đã đến lúc mình có thể xả hơi.
Sau hàng ngàn lần dâng nước đánh tôi, Thuỷ Tinh đều thất bại, đành lui về ẩn mình trong thuỷ cung, uống rượu suốt ngày để cố quên đi mối hận. Được tin ấy, tôi vừa hả hê, vừa thoả mãn nghĩ có lẽ đã đến lúc mình có thể xả hơi.
Đặc biệt tôi đi đến đâu cũng nghe những lời ca tụng về mình. Họ còn viết cả một câu chuyện về tôi để đưa vào chương trình phổ thông dạy cho các em như nêu một tấm gương sáng để răn dạy chúng. Tôi trở thành thần tượng của lớp trẻ. Nghe những lời ngợi ca xưng tụng về mình, lúc đầu tôi hơi ngượng, nhưng sau đó, tôi đã quen với những lời tán dương. Trí tự mãn, tự đại ngấm dần vào người tôi như một căn bệnh.
Tôi tự cho mình cái quyền được nghỉ ngơi để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Suốt ngày tôi mê mẩn bên nhan sắc của Mị Nương. Thậm chí, tôi còn tuyển thêm vào trong vương phủ biết bao nhiêu mĩ nữ để cùng bọn họ thong dong đạo chơi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng.
Một hôm, vừa tỉnh dậy buổi sáng, đã có mấy Sơn thần chầu chực chờ vào yết kiến. Họ hốt hoảng:
- Bẩm Đại Vương, dân đốt rừng làm nương rẫy nhiều lắm. Xin Đại Vương hãy ban lệnh cấm ngay ạ.
Tôi mĩm cười bảo họ:
- Ồ, tưởng chuyện gì. Thần dân của ta chăm chỉ, sáng tạo như vậy, tất đời sống sẽ được ấm no. Dân cường thì nước thịnh mà.
Mấy vị Sơn thần càng hốt hoảng hơn:
- Bẩm Đại Vương thế này thì chẳng mấy mà hết rừng ạ. Đất sẽ bị sói mòn mà sụp lở, nguy hiểm lắm ạ. Nếu Thuỷ Tinh đánh lên thì sao? Làm sao chống nổi.
Tôi cười khẩy:
Các ngươi thật to gan dám coi thường cả ta. Các ngươi không biết ta có tài vẫy tay về phía đông, phía đông nổi lên cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Ta đã từng bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi để dựng thành luỹ chặn Thuỷ Tinh là gi? Hàng nghìn năm nay có bao giờ ta thua?
Mấy vị Sơn thần bị tôi quở trách, mặt cứ tái xám, miệng lắp bắp điều gì không rõ rồi cáo lui.
Từ đó, chẳng có ai bẩm báo điều gì?
Một hôm, tôi nghe phong phanh có bọn Lâm tặc chặt phá các cánh rừng đại ngàn rất đữ. Thế nhưng, khi ta hỏi đến thì lại nhận được những lời tán dương:
- Dạ, muôn tâu Đại Vương, hạ thần được Đại vương tín nhiệm, đâu có dám lơ là nhiệm vụ ạ. Đại Vương anh minh lỗi lạc trong giang sơn của Người cai quản, có kẻ nào lại dám to gan làm bậy? Dạ xin Đại Vương đừng tin những lời đồn tấu của những kẻ ghen ăn ghét ở ạ. Dạ, họ là những người lương thiện số một ạ.
Mọi người tiếp tục phỉnh nịnh tôi với những lời tâng bốc khiến tôi như đi trên mây, cái gì hắn nói tôi cũng tin là thật.
Mấy ngàn năm trôi qua, tôi mải mê vui thú đến nỗi những cánh rừng đại ngàn ven biến đã mất, cả những khu rừng nguyên sinh đầu nguồn cũng không còn, mà tôi cũng không hay biết gì.
Một đêm, tôi đang say sưa trong giấc nồng thì có tiếng gõ cửa gấp:
- Bấm Đại Vương, nguy rồi! Một giọng kinh hoàng vang lên
- Bẩm... lũ quét ạ.
Tôi vùng dậy thét:
- Tại sao thế? Hắn từ mãi biển khơi luồn theo đường sông lên tận đầu nguồn đánh xuống mà các ngươi không biết gì à?
- Bẩm, rừng không còn, hắn tiến quá nhanh chúng thần không chặn kịp ạ.
Tôi ra lệnh rồi thần thông ba bước tôi đã tới thượng nguồn sông Đà, chặn trước mặt Thuỷ Tinh. Tôi vội bốc từng dãy đồi, dời từng dãy núi chặn Thuỷ Tinh lại. Nhưng Thuỷ Tinh cùng bầy tôi tớ vẫn lao tới như những dòng thú không gì chặn lại nổi. Hắn phóng qua tôi rồi lao nhanh về phía biển.
Trước mắt tôi là một thảm cảnh kinh hoàng: Phố xá, làng mạc bị cuốn trôi; xác người và xác xúc vật nổi lềnh bềnh. Số sống sót thì chịu cảnh màn trời chiếu đất, không còn gì để ăn, kêu khóc thảm thiết.
Tôi chết lặng người Ngọc Hoàng giao tôi sứ mệnh trông coi vùng thượng nguồn sông Hồng tươi đẹp. Thế mà giờ đây...! Tôi đưa mắt nhìn quanh, cả một vùng đồi trọc trơ trọi, thảo nào quân của Thuỷ Tinh dễ dàng vượt qua!
Tội tôi quá lớn, không biết liệu Ngọc Hoàng có khoan dung?