Trình bày ý kiến về một vấn đề trong đời sống gia đình: Ngôi nhà của em luôn ấm áp tình yêu thương lớp 6
1. Bài siêu ngắn Cả nhà em ai cũng vậy, cứ hết giờ làm việc, đi học là nhanh nhanh chóng chóng về quây quần bên ngôi nhà thân yêu của mình.
Bài siêu ngắn
Cả nhà em ai cũng vậy, cứ hết giờ làm việc, đi học là nhanh nhanh chóng chóng về quây quần bên ngôi nhà thân yêu của mình.
Ngôi nhà của em là một ngôi nhà cấp bốn rộng khoảng 60 mét vuông. Nó nằm trong một ngõ nhỏ trên phố Đội Cấn, Ba Đình.
Nếu đứng đầu ngõ mà nhìn thì chẳng thấy nó đâu vì bị các ngôi nhà cao tầng che khuất. Đi gần đến nơi thì thấy nó thật bé nhỏ giữa những ngôi nhà cao tầng lộng lẫy. Để đi vào nhà phải đi qua một chiếc cổng sắt và mảnh vườn nhỏ bà em trồng đủ các loại hoa và một số cây làm gia vị.
Ngoi nhà được chia làm ba buồn nhỏ và một phòng làm công trình phụ. Vào cửa là thấy ngay phòng khách không rộng lắm nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Ở đây chỉ kê mọt bộ bàn ghế sa-lông mà ông em đã mua từ lâu nhưng đến nay vẫn dùng tốt và bóng loáng vì bà em lau chùi thường xuyên. Trên bàn có một lọ hoa đủ màu sắc bà em hái ở vường vào cắm làm cho ngôi nhà càng trở nên nổi bật. Sát tường là một cái tủ để ti vi, nhà em thường xem ti vi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tường được lăn sơm màu hồng nhạt làm cho em cảm giác ấm áp khi về đến nhà. Đi thẳng vào là phòng của bà em. Trong phòng, đồ đạc cũng giản dị như tính tình của bà vậy. Một chiếc giường cá nhân mà bà mua từ lâu rồi nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, bên trên trải một chiếc chiếu cói hoa, cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ để bà đựng quần áo. Bên trên tủ là chiếc đèn ngủ có độ sáng khác nhau. Bố em định thay đèn khác cho bà nhưng bà bảo đó là món quà ông em tặng bà nhân ngày sinh nhật. Sau năm đó, ông em mất. Rẽ sang phải là phòng của bố mẹ và em, phòng này rộng hơn phòng của bà. Đồ dặc cũng rất giản dị. Một chiếc giường đôi, một chiếc giường cá nhân mà một chiếc bàn học của em. Trên tường có treo ảnh chung của gia đình em lúc ông em còn sống và một ảnh cưới của bố mẹ em. Điều mà em tự hào là ai vào nhà cũng khen nhaf tuy nhỏ nhưng sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ và hợp lí.
Ngôi nhà em ấm của gia đình em chỉ có vậy, chẳng phải lâu đài, biệt thự và đồ đạc sang trọng mà chỉ bình dị thế thôi. Nhưng em yêu ngôi nhà ấm áp của em lắm. Mỗi lần đi học về em lại cất tiếng gọi:”Bà ơi! Mẹ ơi! Con đã về ạ!”.
Bài tham khảo
Đi học về là em chạy nhanh trên con đường quen thuộc mang tên Chu Văn An để về nhà. Kia rồi, ngôi nhà thân thuộc nằm trên đường Lê Lợi đã dần hiện ra trước mắt em. Nơi này đã gắn bó với em từ hồi em còn bé tí,, bây giờ em đã trở thành một cô bé phổng phao, hoạt bát thế này.
Ba em xây ngôi nhà này cũng được sáu, bảy năm nay rồi, nhưng trông nó vẫn rất đẹp lắm. Cánh cổng sắt khoác lên mình chiếc áo măng tô màu xanh sẫm. Từ cổng sắt vào, lối đi rải sỏi trắng, rộng độ hai mét, hai bên trồng cỏ tóc tiên xanh um. Trên cập tam cấp bước lên nhà là hai cây mai chiếu thủy trồng trong hai cái chậu lớn màu nâu, đắp nổi hình rồng phượng.
Ngôi nhà em được xây làm bốn tầng. Tầng một là nhà bếp và phòng khách. Phòng khách được mẹ em trang trí rất đơn sơ và giản dị. Bộ ghế sa-lông màu mận chín kê quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ cẩm lai, bên trên đặt một chiếc tấm kính trong suốt. Chiếc tủ buýt phê được kê ở giữa phòng, bên trong bày nhiều bộ ấm chén và lọ hoa, cả chú gấu nhồi bông và cô búp bê tóc vàng cũng được bày trong đó. Mẹ em đặt một bình hồng nhung lên chiếc bàn làm việc của bố em. Chiếc đồng hồ quả lắc mỗi giờ lại buông một hồi chuông ngân nga, thánh thót. Trên tường, bức tranh sơn mài vẽ phong cảnh quê hương được đặt trang trọng trong khung lớn. Ở dưới tủ sách đặt hai chiếc loa như muốn át giọng nói của bác ti vi ngồi chễm chệ ở giữa. Bên ngoài phòng khách là nhà bếp với bộ bàn ghế bằng gỗ pơ mu được kê ngay ngắn. Chiếc tủ bếp xinh xinh xếp đầy bát đũa vẫn ngồi yên trên giá. Xoong, nồi, dao thớt đều được sắp ngăn nắp trong tủ dưới. Những bữa cơm thân mật của gia đình em đều được diễn ra ở đây. Phòng của em thì ở tầng hai còn phòng của ba mẹ em ở tầng hai. Mỗi phòng đều được trang trí khác nhau với đầy đủ chăn, ga, gối, đệm. Chiếc bàn học của em được kê ngay ngắn ngay sát cửa sổ. Mỗi buổi sáng, ánh nắng chan hòa hắt qua khe cửa giúp em học bài. Trên bàn, bác đồng hồ Liên Xô liên tục kêu “tích tắc”. Em còn dán thời gian biểu và các khẩu hiệu lên tường. Xung qunah, em trang trí bằng các sản phẩm thủ công mà cô đã dạy ở trên lớp. Ngước mắt lên trần, em gặp ngay bác bóng đèn, bác đang hì hục làm việc của mình là thắp sáng ngôi nhà. Nhìn ra cửa sổ, em thấy nào là hoa xoan tim tím thơm phảng phất, khế ngọt thơm nồng, những bông hoa cúc đang độ lớn.
Em yêu quý biết bao ngôi nhà này vì nơi đây em đã sinh ra và lớn lên. Nó đã gắn bó với em như máu thịt, cùng em chia sẻ nôi buồn, niềm vui. Em đang được sống giữa mái ấm của gia đình mình, được sống trong vòng tay yêu thương của ông bà, cha mẹ.