Trong bài Một khúc ca xuân 12-1977, Tố Hữu đả bày tỏ một quan niệm nhân sinh ý nghĩa: Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.
Cho là cống hiến, là hi sinh, là tương thân tương ái: cha mẹ dành cho con cái, con cái dành cho gia đình, của những người có thể là không thân thiết trong cuộc sống với nhau...Nhận là đón lấy, hưởng thụ, chiếm lĩnh...
Giải thích:
Cho là cống hiến, là hi sinh, là tương thân tương ái: cha mẹ dành cho con cái, con cái dành cho gia đình, của những người (có thể là không thân thiết) trong cuộc sống với nhau... Nhận là đón lấy, hưởng thụ, chiếm lĩnh...
-> Giữa cho và nhận luôn có mối quan hệ tương tác cùng nhau, thực tế đã luôn chứng tỏ rằng khi ta cho cũng là lúc ta nhận được từ những hạnh phúc sung sướng của người khác. Ý thơ là một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng hết sức chân thành và sâu sắc của tác giả về lối sống đẹp ở đời.
Bàn luận:
Trong cuộc sống hiện tại lí tưởng sống cao đẹp này vẫn luôn được phát huy và gìn giữ (những hành động, nghĩa cử cao đẹp của nhiều người qua những chương trình như thắp sáng ước mơ hay vòng tay nhân ái... đã nói lên điều đó).
Tuy vậy, trong cuộc sống, ở đâu đó vẫn có những người chỉ biết đón nhận, hưởng thụ từ người khác chứ không bao giờ biết ban tặng, cống hiến và hi sinh, chúng ta cần phải phê phán lối sống ích kỉ, hẹp hòi đó.