Văn bản Lời tiễn dặn — Không quảng cáo

Soạn văn 11, ngữ văn 11 kết nối tri thức với cuộc sống


Văn bản Lời tiễn dặn

1. Quẩy gánh qua đồng rộng Người đẹp anh yêu cất bước theo chồng. Vừa đi vừa ngoảnh lại,

Lời tiễn dặn

(trích Tiễn dặn người yêu – truyện thơ dân tộc Thái)

1. Quẩy gánh qua đồng rộng

Người đẹp anh yêu cất bước theo chồng.

Vừa đi vừa ngoảnh lại,

Vừa đi vừa ngoái trông

Chân bước xa lòng càng đau nhớ.

Em tới rừng ớt ngắt lá ớt ngồi chờ,

Tới rừng cà ngắt lá cà ngồi đợi,

Tới rừng lá ngón ngóng trông.

Anh tới nơi, em bẻ lá xanh em ngồi;

Được nhủ đôi câu, anh mới đành lòng quay lại,

Được dặn đôi lời, anh yêu em mới chịu quay đi,

[…]

Xin hãy cho anh kể vóc mảnh

Quấn quanh vai ủ lấy hương người,

Cho mai sau lửa xác đượm hơi,

Một lát bên em thay lời tiễn dặn!

Con nhỏ hãy đưa anh ẵm,

Bé xinh hãy đưa anh bồng,

Cho anh bế con dòng đừng ngượng

Nụng con rồng con phượng đừng buồn.

[...]

“Đôi ta yêu nhau đợi tới tháng Năm lau nở,

Đợi mùa nước đỏ cá về,

Đợi chi tăng ló hót gọi hè,

Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông

Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi goá bụa về già.”

[...]

2 - “Dậy đi em, dậy đi em ơi!

Dậy rũ áo kẻo bọ,

Dậy phủi áo kẻo lấm!

Đầu bù anh chải cho,

Tóc rối đưa anh búi hộ!”

Anh chặt tre về đốt gióng đầu,

Chặt tre dày, anh hun gióng giữa,

Tơ rối đôi ta cùng gỡ,

Tơ vò ta vuốt lại quay guồng;

Quay lại guồng gỗ tốt cán thuôn,

Về với người ta thương thuở cũ.

Chết ba năm hình còn treo đó;

Chết thành sông vục nước uống mất lòng

Chết thành đất, mọc dây trầu xanh thắm

Chết thành bèo, ta trôi nổi ao chung

Chết thành muôi, ta múc xuống cùng bát,

Chết thành hồn, chung một mái, song song.

Hỡi gốc dưa yêu mọc ngoài cồn cát,

Nước ngập gốc đáng lụi, đùng lụi,

Nước ngập rễ đáng bềnh, đùng bềnh.

Đôi ta yêu nhau, tình Lú – Ủa mặn nồng

Lời đã trao thương không lạc mất

Như bán trâu ngoài chợ,

Như thu lúa muôn bông.

Lòng ta thương nhau trăm lớp nghìn trùng

Bền chắc như vàng như đá.

Yêu nhau, yêu trọn đời gỗ cúng,

Yêu nhau, yêu trọn kiếp đến già,

Ta yêu nhau tàn đời gió, không rung không chuyển

Người xiểm xui không ngoảnh, không nghe.

sĩ giới, không nung không cho

(Mạc Phi dịch, Tiễn dặn người yêu – Xống chụ xon xao, NXB Văn học, Hà Nội, 1973, tr. 122 – 124, 126, 138 – 140)


Cùng chủ đề:

Văn bản Cây diêm cuối cùng
Văn bản Cải ơi
Văn bản Con đường mùa đông
Văn bản Cộng đồng và cá thể
Văn bản Dương phụ hành
Văn bản Lời tiễn dặn
Văn bản Mộng đắc thái liên
Văn bản Nàng Ờm nhắn nhủ
Văn bản Nữ phóng viên đầu tiên
Văn bản Pa – ra – lim – píc (Paralympic): Một lịch sử chữa lành những vết thương
Văn bản Prô – mê – tê bị xiềng